江雪古诗带拼音(草古诗带拼音)
梅花
宋*王安石
qiáng
jiǎo
shù
zhī
méi
墙
角
树
枝
梅
,
líng
hán
dú
zì
kāi
凌
寒
独
自
开
。
yáo
zhí
bù
shì
xuǎ
遥
知
不
是
雪
,
wèi
yǒu
àn
xiāng
lái
为
有
暗
香
来
。
小儿垂钓
唐*胡令能
péng
tóu
zhì
zǐ
xué
chuí
lún
蓬
头
稚
子
学
垂
纶
,
cè
zuò
méi
tái
cǎo
yìng
shēn
侧
坐
莓
苔
草
映
身
。
lù
rén
jiè
wèn
yáo
zhāo
shǒu
路
人
借
问
遥
招
手
,
pà
dé
yú
jīng
bú
yīng
rén
怕
得
鱼
惊
不
应
人
。
登鹳雀楼
唐*王之涣
bái
rì
yī
shān
jìn
白
日
依
山
尽
,
huáng
hé
rù
hǎi
liú
黄
河
入
海
流
。
yù
qióng
qiān
lǐ
mù
欲
穷
千
里
目
,
gèng
shàng
yī
céng
lóu
更
上
一
层
楼
。
望庐山瀑布
唐*李白
rì
zhào
xiāng
lú
shēng
zǐ
yān
日
照
香
炉
生
紫
烟
,
yáo
kàn
pù
bù
guà
qián
chuān
遥
看
瀑
布
挂
前
川
。
fēi
liú
zhí
xià
sān
qiān
chǐ
飞
流
直
下
三
千
尺
,
yí
shì
yín
hé
luò
jiǔ
tiān
疑
是
银
河
落
九
天
。
江雪
唐*柳宗元
qiān
shān
niǎo
fēi
jué
千
山
鸟
飞
绝
,
wàn
jìng
rén
zōng
miè
万
径
人
踪
灭
。
gū
zhōu
suō
lì
wēng
孤
舟
蓑
笠
翁
,
dú
diào
hán
jiāng
xuě
独
钓
寒
江
雪
。
夜宿山寺
唐*李白
wēi
lóu
gāo
bǎi
chǐ
危
楼
高
百
尺
,
hǒu
kě
zhāi
xīng
chén
手
可
摘
星
辰
。
bù
gǎn
gāo
shēng
yǔ
不
敢
高
声
语
,
kǒng
jīng
tiān
shàng
rén
恐
惊
天
上
人
。
敕勒歌
北朝民歌
chì
lè
chuān
yīn
shān
xià
敕
勒
川
,
阴
山
下
。
tiān
sì
qióng
lú
lóng
gài
sì
yě
天
似
穹
庐
,
笼
盖
四
野
。
tiān
cāng
cāng
yě
máng
máng
天
苍
苍
,
野
茫
茫
。
fēng
chuī
cǎo
dī
xiàn
niú
yáng
风
吹
草
低
见
牛
羊
。